CHƯƠNG 1083: CÁCH ĐÁNH THỨC TA CHÍNH XÁC (1)
"Không ngờ tên lưu manh này lại không có ở nhà?" Thu Đồng hơi buồn bực, chẳng lẽ Hạ Chí ra ngoài quên đóng cửa?
Trong lúc nhất thời, đột nhiên trong đầu Thu Đồng xuất hiện một suy nghĩ, không phải vừa lúc gia hỏa này đã xuống lầu tìm nàng rồi chứ? Nếu là vậy thật, cũng quá trùng hợp.
Thu Đồng đang định đi lên tầng nhìn xem, đột nhiên thấy cửa phòng ngủ khép hờ, bèn muốn vào xem. Tuy gia hỏa này vẫn luôn ngủ sofa, nhưng ngộ nhỡ lần này hắn ngủ bên trong thì sao?
Đi tới cửa phòng ngủ, Thu Đồng đẩy cửa phòng đang khép hờ ra, lập tức cảm thấy cạn lời. Không ngờ gia hỏa này lại đang nằm trên giường thật!
"Này, sao ngươi còn ngủ nữa?" Thu Đồng đi tới bên giường, hô một câu.
Hạ Chí nhìn như ngủ rất say, không có chút phản ứng nào.
"Vậy ngươi tiếp tục ngủ đi, ta đi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
Nàng tưởng Hạ Chí đang giả bộ ngủ, cho nên nàng lập tức xoay người rời đi thật.
Mà nàng mới vừa đi đến cửa phòng đã nghe được giọng nói của Hạ Chí truyền đến từ phía sau: "Đồng Đồng, chẳng lẽ khi còn bé ngươi chưa từng đọc truyện cổ tích à?"
"Không đọc!" Thu Đồng xoay người, nhìn Hạ Chí đã ngồi dậy, tức giận nói.
"Được rồi, đó không phải là lỗi của ngươi, chẳng trách ngươi không biết phương thức đánh thức ta chính xác." Hạ Chí nhảy dựng từ trên giường lên: "Nhưng mà honey, bắt đầu từ buổi sáng ngày mai, ngươi phải biết nên dùng phương thức nào để đánh thức ta.
"Lân sau ta sẽ cầm gậy tới đây... Ữm!" Thu Đồng còn chưa dứt lời, môi đã bị phủ kín.
Hạ Chí hôn thật sâu lên đôi môi đỏ của Thu Đồng, sau đó buông ra, cười xán lạn với nàng: "Honey, sau này nhớ phải dùng phương pháp như vậy để đánh thức ta."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, gia hỏa này càng ngày càng quá mức, một lời không hợp liền phi lễ!
"Này, sao ngươi ngủ mà không đóng cửa?" Cuối cùng Thu Đồng vẫn không tính toán chuyện này. Suy cho cùng, hiện tại Hạ Chí thường xuyên hôn nàng, đây là tật xấu do nàng nuông chiều ra, chính nàng cũng biết rõ chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không có biện pháp nào xử lý.
"Đồng Đồng, ta cố ý không đóng cửa chờ ăn trộm đến." Vẻ mặt Hạ Chí trông rất thật thà.
"Ngươi hy vọng có người trộm đồ của ngươi như vậy?" Thu Đồng vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ.
"Đúng vậy, ta thích nhất là thấy Đồng Đồng ngươi đến, sau đó trộm ta đi" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây tiếc nuối: "Đáng tiếc tuy Đồng Đồng đã vào được, nhưng ngươi lại không biết len lén ôm ta đi"
"Ngươi gọi nữ nhân khác tới trộm ngươi đi đi!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó dời chủ đề: "Không phải ngươi vẫn thích ngủ sofa à?"
"Không sai" Hạ Chí gật đầu, sau đó hắn lại đi tới bên cạnh sofa ngồi xuống.
"Vậy sao tối hôm qua ngươi ngủ trên giường?" Thu Đồng không nhịn được truy hỏi.
"Đồng Đồng, bởi vì ngươi thích ngủ giường, đương nhiên ta cũng phải làm quen với việc ngủ giường" Hạ Chí nói rất chân thành: "Như vậy sau này ta mới có thể ngủ chung giường với ngươi."
"Sau này ngươi sẽ ngủ sofa mãi!" Khuôn mặt Thu Đồng đỏ lên, nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, gia hỏa này lại bắt đầu nghĩ bậy bạ.
Hạ Chí lại ngáp một hơi: "Ừm, tối hôm qua ngủ chẳng ngon giấc tẹo nào, xem ra trong lúc nhất thời ta thật không cách nào quen được."
"Vậy ngươi ngủ tiếp đi!" Thu Đồng hừ một tiếng yêu kiều: "Này, ta chỉ đến xem ngươi một chút, giờ ta đi đây!"
Thu Đồng nói đi là đi, nàng lập tức xoay người đi ra phía ngoài.
Mấu chốt là nàng biết, nếu mình còn ở lại lâu thêm một chút, rất có thể nàng sẽ không rời đi được.
"Honey, đóng cửa lại giúp ta đi" Hạ Chí lười biếng nói một câu.
Hắn cũng không đuổi theo Thu Đồng, thuận thế nằm ngửa lên sofa.
Thật ra Hạ Chí rất cần nghỉ ngơi thật, mà cả buổi trưa, hắn cũng đang nằm trong ký túc xá của mình ngủ. Tới tận giữa trưa, Thu Đồng mới gọi điện thoại tới cho hắn.
"Này, ngươi đã dậy chưa?" Điện thoại được kết nối, giọng nói mang theo ý làm nũng của Thu Đồng truyền tới.
"Nếu hiện tại Đồng Đồng ngươi lên giường của ta, ta sẽ không bao giờ rời giường nữa." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.
"Lưu manh!" Thu Đồng không nhịn được lại mắng một câu: "Vậy ngươi mau dậy đi, đến căn tin ăn cơm."
"Được rồi, honey, ta đến ngay." Hạ Chí đồng ý rất nhanh.
Đương nhiên Thu Đồng cũng nhanh chóng cúp điện thoại. Hạ Chí ngồi dậy từ trên ghế sofa, thoáng chỉnh sửa một chút sau đó bước ra khỏi ký túc xá, đi về phía căn tin.
"Chào Hạ lão sư."
"Chào Hạ lão sư."
"Chào Hạ lão sư."
Dọc theo đường đi, rất nhiều học sinh chào hỏi Hạ Chí. Hiện tại là giờ cao điểm ăn cơm, đương nhiên số học sinh Hạ Chí đụng phải cũng rất nhiều. Mà cho dù trong số các học sinh này có rất nhiều người không phải học sinh trong lớp Hạ Chí, bọn họ vẫn rất nhiệt tình chào hỏi Hạ Chí.
Không ít lão sư thấy tình cảnh như vậy âm thầm cảm khái, cũng không phải học sinh trong trường này không biết tôn kính lão sư, chỉ có điều, lão sư có thể khiến gần như toàn bộ học sinh tôn kính giống Hạ Chí thật quá ít.
Trên mặt Hạ Chí vẫn luôn giữ ý cười nhàn nhạt, không chút hoang mang đi tới căn tin, sau đó hắn vừa liếc mắt đã thấy được Thu Đồng. Cho dù tới nơi nào, Thu Đồng cũng luôn xinh đẹp như vậy.
Thu Đồng đã ngồi bên cạnh bàn ăn, mà trước mặt nàng có để hai mâm đồ ăn, đồ ăn trong mâm cũng không khác gì so với học sinh bình thường. Nếu thật sự phải nói có điểm khác nhau, có lẽ đó là mâm ăn ở đối diện nàng kia tương đối nhiều đồ ăn hơn bình thường.
Hiển nhiên mâm ăn này là nàng chuẩn bị cho Hạ Chí, mà Hạ Chí cũng trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Thu Đồng.